Lời tiếc nuối “nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ” của...

Lời tiếc nuối “nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ” của cô Điều dưỡng

Gặp gỡ và đến được với nhau có lẽ là duyên phận mà “thượng đế” đã ban tặng cho mỗi chúng ta, nhưng cũng có những mối tình đã để lại nhiều tiếc nuối sâu sắc vì “sai thời điểm”

 

Sự rung động đầu đời của cô Điều dưỡng

Sự rung động đầu đời của cô Điều dưỡng

Sau hơn 3 năm cố gắng và nỗ lực, Bình đã tốt nghiệp Cao đẳng Điều dưỡng với tấm bằng xuất sắc, cô may mắn xin được vào làm tại bệnh viện ở ngoại ô thành phố với mức thu nhập đủ để trang trải cuộc sống và một phần gửi về phụ giúp gia đình. Mỗi ngày Bình đều cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đã được giao phó, được nhiều người bệnh và người nhà bệnh nhân yêu quý và tin tưởng.

Sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo khó, với mong muốn học thật tốt và thay đổi cuộc sống, suốt những năm ngồi trên giảng đường Trường Cao đẳng Y Dược TPHCM, ngoài những giờ học ở lớp, Bình luôn cố gắng làm thêm để trang trải sinh hoạt phí, nhẹ đỡ phần nào gánh nặng cho gia đình. Vì thế, tình yêu đối với cô là một “xa xỉ”, vì kiến thức ngành y khó hiểu, cô phải dành thật nhiều thời gian rèn luyện mới có thể hiểu tường tận những bài giảng đã được học. Mặc khác, vì hơi tự ti với hoàn cảnh nghèo khó, Bình luôn từ chối tất cả những lời tỏ tình hay ngỏ ý của những bạn trai đối với cô, mục đích của cô là tìm công việc ổn định để tự nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đình.

Lúc gặp Tuấn là khi cô đã làm việc được gần 2 năm, Bình vẫn cứ tiếp tục cuộc sống cô đơn như thế, mẹ cô nhiều lúc cũng nhắc nhở cô nên tìm bạn trai để gặp gỡ, không phải cô không muốn mà là thực sự cô chưa gặp được người nào để cô có thể có những cảm giác rung động của người con gái. Tuấn là một người đã có sự thành công nhất  định trong  nghề Kỹ thuật của anh, trong một lần đi công tác rủi ro gặp tai nạn phải vào bệnh viện và tại đây, họ đã được gặp nhau.

Tình yêu đầu tiên của cô Điều dưỡng

Bình là người chăm sóc trực tiếp cho anh, suốt quá trình chữa bệnh hai người đều có ấn tượng tốt về đối phương, Bình thực sự đã tìm được sự rung động của người thiếu nữ trước Tuấn, anh lịch thiệp và trưởng thành, cô đã vô tình đem lòng mình thích anh “hết thuốc chữa” qua những lần giao tiếp với nhau, để rồi luôn ngại ngùng và xấu hổ mỗi khi đến phòng bệnh của anh, giúp anh thay thuốc, dù Tuấn vẫn giữ thái độ lịch thiệp với cô – bởi anh là người đã có vị hôn thê.

Thời gian hơn 2 tháng anh nằm viện cô ấy không đến được vì đang ở nước ngoài tu học một năm và sau khi cô quay trở lại, họ sẽ kết hôn. Anh vẫn rất yêu vị hôn thê của mình, dù thực sự anh có những ấn tượng tốt với Bình, anh cho rằng đó chỉ là sự rung động “nhất thời”, khi anh đang cô đơn vì xa người yêu. Anh cố gắng gạt bỏ tình cảm “không được phép” này tại nơi sâu nhất dưới đáy lòng.

“Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ”

Lúc Giang – người yêu của Tuấn đến bệnh viện đón anh ngày anh được xuất viện, Bình mới được gặp gỡ, cô ngỡ ngàng và đau khổ, bởi cô đang mang trong mình một hy vọng và lời nhắc nhủ sẽ chủ động tỏ tình với anh ngày xuất viện. Giờ đây, cô “đau đớn” vì mối tình đầu của mình “chưa kịp nở đã chóng tàn”.

Về nhà, Bình đau khổ và khóc thật lâu vì mối tình đầu “chết yểu” của cô, khó khăn lắm mới có thể rung động trước một người nhưng lại không là của nhau. Cô cảm nhận được Tuấn cũng có những sự tiếc nuối giống mình khi phải chia xa.

Lời tiếc nuối “Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ”

Bởi thế, tình yêu ngoài những giây phút hạnh phúc ngất ngây còn rất cần sự “ đúng người và đúng thời điểm”. Họ chỉ có thể trách khi gặp nhau quá muộn màng, Tuấn không thể từ bỏ tất cả, phụ người con gái đã ở bên anh hơn bốn năm để đến với đoạn tình cảm nhất thời, khi gia đình hai bên đã gặp gỡ  và thông báo việc kết hôn cho bạn bè và người thân hai bên.

Đã gần hai tháng kể từ ngày chia xa đó, Bình vẫn luôn sống trong hoài niệm và nỗi nhớ anh, sự giằng co mãnh liệt trong lòng khi đối mặt với việc “có nên  đấu tranh để có được anh?”, nhưng cô cũng là phụ nữ, cô không muốn mình là người gây đau khổ cho người phụ nữ ấy, vì cô ấy không có lỗi. Cô chỉ có thể trách vào duyên phận, định mệnh cho họ gặp gỡ nhau không đúng thời điểm để rồi phải dỡ dang tình duyên. Nếu đôi ta gặp gỡ nhau từ lúc đầu, anh vẫn có thể yêu em chứ?

“Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ” không chỉ là lời tiếc nuối, thổn thức của riêng Bình, mà còn đúng đối với rất nhiều người trong cuộc sống. Định mệnh cho chúng ta những cuộc gặp gỡ trong những thời điểm không thích hợp để rồi không thể nên duyên phận với nhau.

Nguồn: caodangyduochcm.edu.vn

 

Nhận xét

Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur TP Hồ Chí Minh

Cơ sở Quận Bình Tân: 913/3 Quốc lộ 1A, Phường An Lạc, Quận Bình Tân, TPHCM. Điện thoại: 0788.913.913 - 0886.355.355

Cơ sở Bình Thạnh: 37/3 Ngô Tất Tố, phường 21, quận Bình Thạnh, TPHCM. Tư vấn: 028.6295.6295 - 09.6295.6295

SHARE